ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU
Phan_24
Tiếng ‘Ừ’ này nghe thật dối dang.
Tôi đứng lên đi, cô ấy gọi tôi lại, “Là cô tự đến tìm tôi hay là...”
Tôi nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang chờ mong điều chi.
Có thể tôi biết, nhưng chỉ cười, “Đúng, là tôi tự tới.”
Thất vọng vụt nhanh qua mắt cô ấy, dấy lên những nghi ngờ tôi cố nén dưới đáy lòng, bừng cháy, càng cháy càng mạnh. Chương 65 ♪Anh là thiên sứ, anh là vương tử, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất; tất cả đều đến từ khi tôi biết yêu anh ấy, một khi không yêu nữa, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thế thôi. Anh ấy không hề gạt mình, chỉ có mình tự gạt mình thôi.
Trần Nhất Lâm♪
Ngày hôm sau, sự tình lại đảo ngược, Tây Thuần vẫn đi làm bình thường, chuyện gì đã xảy ra không ai hay biết, tin đồn duy nhất là Trình Nghi Bắc hạ mình đi tìm Tây Thuần, hai người họ đã nói gì với nhau thì chẳng ai biết cả.
Tim tôi chưa bao giờ hoảng loạn thế này, hình như có cái gì đó muốn phơi bày trước mắt tôi.
Tan ca, tôi cố ý chờ Trình Nghi Bắc. Từ sau lần trước đi cùng anh đi gặp Trình Nghi Triết ra thì chúng tôi chưa một lần có cơ hội gặp riêng bên ngoài, quan hệ vẫn cứ đều đều như đó giờ, làm tôi có cảm giác nguy cơ trùng trùng.
Cuối cùng anh ấy cũng rời khỏi phòng làm việc, rất vô tư mở cúc tay áo, sau đó sắn lên, lộ ra cánh tay khỏe khoắn.
“Hôm nay có chuyện gì à?” Anh cau mày nhìn tôi.
Thái độ này...
“Lâu rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau.” Giọng tôi mang theo ảo não, kèm luôn cả tủi hờn.
Anh nhìn hàm ý trong mắt tôi, “Đúng là lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau.”
Tôi an tâm.
“Nhưng hôm nay không được, anh có chuyện quan trọng, để mấy hôm nữa xem sao!”
Những lời sau đó, thành công đạp tôi rớt xuống vực sâu.
“Thôi được!” Tôi không còn gì để nói.
Tôi đã lấy túi rất rề rà, chậm rãi, cớ sao anh lại không chịu chủ động nói đưa tôi về?
Tôi nhìn anh đi vào thang máy, trong nháy mắt, bất an trong lòng tôi chính thức lớn lên.
Tại sao anh vào thang máy thường, anh vốn có thể vào tháng máy chuyên dụng dành cho riêng anh mà.
Mà anh có chuyện gì quan trọng chứ, hôm nay đâu có ghi chú anh có chuyện quan trọng gì phải xử lí đâu, chẳng có tiệc, chẳng bàn hợp đồng.
Việc riêng ư?
Khi anh xuống, tôi nhanh chóng chạy theo, tôi không biết tại sao tôi phải làm thế, có lẽ muốn xác minh suy đoán trong lòng, dù biết nó sẽ làm tôi đau, làm tôi thêm ức chế, nhưng vẫn cứ muốn biết, vẫn muốn thấy tận mắt.
Thang máy của Trình Nghi Bắc xuống tầng trệt, dừng ở phòng thiết kế.
Tôi nhắm mắt, vào thang máy, xuống dưới, giờ phút này đây, tôi không dám chắc mình có đủ dũng khí để nhìn thấy kết quả hay không nữa.
Xuống đến tầng trệt, tôi vẫn không kiềm được, tôi tự gia hạn với mình, chỉ đi nhìn một chút thôi, nếu không tối nay sẽ không ngủ được đâu.
Tôi núp sau cột trụ, nhìn Trình Nghi Bắc cùng Tây Thuần xuống thang máy, Trình Nghi Bắc đi đằng trước, Tây Thuần đi phía sau, không xa không gần. Mà khi Tây Thuần khom người chỉnh gấu quần, Trình Nghi Bắc cũng vô ý dừng lại, lơ đãnh chờ.
Tôi thấy Trình Nghi Bắc lấy xe ra, sau đó Tây Thuần chui vào.
Tôi siết chặt tay, tư thái hai người họ không thân mật, họ chỉ quen biết nhau thôi, tôi thuyết phục mình.
Khi tôi ngồi vào xe, tôi lại không cách nào thuyết phục mình đừng đuổi theo xe Trình Nghi Bắc.
Họ định đi đâu, tôi muốn biết.
Đây chính là chuyện quan trọng anh nói ư.
Lúc đến bệnh viện, tôi lại không biết phải làm sao.
Tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều, Tây Thuần từng nói mẹ cô ấy ở bệnh viện này, thế Trình Nghi Bắc tới đây làm gì, anh lấy thân phận gì đến gặp mẹ Tây Thuần.
Quan hệ của họ là thế nào cơ chứ?
Tôi có nên xông lên bắt Trình Nghi Bắc cho mình một lời giải thích, ít ra bây giờ tôi đủ tư cách, tôi mới là bạn gái anh, tôi mới là người đứng bên cạnh anh.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn cứ yếu đuối, ngay cả can đảm xuống xe cũng chẳng có.
Từ bao giờ mà tôi trở nên tầm thường thế này.
Cả chân tướng cũng không muốn biết nữa.
Đỗ Trạch Vân hẹn tôi ở nhà hàng, khi tôi tới, người ủy thác của cô ấy cũng vừa đi. Thấy cô ấy bận rộn thế kia, tôi lại ân hận về xúc động nhất thời của mình, chẳng nghĩ gì cứ nằng nặc đòi gặp người ta rồi, thậm chí không thèm nghĩ xem cô ấy có bận hay không nữa.
Tôi đến, ngồi đối diện Đỗ Trạch Vân.
Cô ấy gọi cho tôi một cái tẩy đá, tâm trạng của tôi lúc này đang rất cần một ly đá để hạ nhiệt.
Tôi nhìn ly thủy tinh trên bàn, nước được cỡ nửa ly, chính giữa là ngọn nến đang cháy, trôi nổi, rất hợp tâm trạng.
Tôi chăm chăm nhìn ngọn nến kia, từ từ mới ngẩng đầu lên, “Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân chẳng ngạc nhiên chút nào, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mới đến rồi mới nhìn tôi, “Anh ấy chưa kể cho cô nghe à?”
“Sao cơ?”
Đỗ Trạch Vân lắc đầu, “Tôi cảm giác hai chúng ta rất giống nhau, thật đó.”
Tôi mấp máy môi, nói gì thế, tôi rất không muốn nghe.
“Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân đẩy ly nước đến trước mặt tôi, cô ấy bình thản quá, như đang cười nhạo tôi, tôi biết rõ, nhưng hiện tại tôi rối ren, cuối cùng vẫn uống một hớp nước, “Bậy giờ cô nói được rồi đó.”
“Tôi với Trình Nghi Bắc biết nhau từ thời trung học, lúc ấy anh ấy rất ưu tú, khoảng cách với các bạn nữ không xa cũng không gần, không đến gần cô gái nào hết, cũng như luôn giữ một khoảng cách không cho cô gái đến gần mình. Trong trường có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh ấy, anh ấy đều vờ như không thấy. Khi đó tôi nghĩ, nếu có thể trở thành bạn gái của anh ấy thì tốt biết bao. Có lẽ trời cao thấu lòng tôi, chúng tôi quen nhau. Nhưng anh ấy chẳng giống những nam sinh khác hay làm chuyện lãng mạn gì đó, chẳng bao giờ nói lời ngon ngọt gì, có thể ở bên anh ấy, tôi thấy bình yên, thấy may mắn. Ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, tôi những tưởng chúng tôi vẫn cứ tiếp tục như thế, có thể anh ấy cũng nghĩ vậy. Cuộc sống đâu suôn sẻ như chúng ta tính, anh ấy gặp một cô gái khác, cô ấy không khiến anh cảm thấy ngày nào cũng như nhau, cô ấy cho anh ấy cảm thấy tình yêu mãnh liệt với cõi đời này, để anh ấy vì một người mà cười, vì một người mà lo lắng, nên anh ấy bị lạc vào trong đó. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi đau đớn, tôi khó chịu, nhưng tôi lại không nỡ trách anh ấy. Tôi từng nghĩ rất nhiều, dù tôi gặp người đàn ông nào khác ngoài anh, dù người đó đối với tôi tốt hơn Trình Nghi Bắc, đối với tôi lãng mạn hơn Trình Nghi Bắc, luôn yêu thương tôi, chở che tôi trong ngực, nâng niu tôi trong lòng bàn tay. Nhưng tôi không hề hối hận, không hối hận mình đã gặp Trình Nghi Bắc. Nếu tim tôi không đau đớn, không gặp anh, thì làm sao có chuyện sau này? Đường đó giờ luôn do mình chọn, không thể trách người khác được.”
Cô ấy cứ nói, ánh mắt sâu kín nhìn tôi.
Đường do mình chọn, đường là do tôi chọn mà?
Nên tôi phải chấp nhận ư?
Tại sao chứ?
Dựa vào gì chứ?
“Sau đó thì sau? Anh ấy và cô gái anh ấy chọn thế nào?” Tôi vẫn ép mình hỏi tiếp, dù tôi rất muốn chạy trốn.
Đỗ Trạch Vân uống tí rượu, “Anh ấy và cô gái đó kết hôn.”
Tôi bàng hoàng, ly nước trong tay trơi xuống, nước chảy lên bàn, chảy luôn xuống đất.
Tôi nhanh chóng đứng lên, lấy khăn lau tay.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đi tới dọn dẹp mọi thứ.
Tôi cầm cái ly không, nhìn Đỗ Trạch Vân, “Cô tiếp tục đi.”
“Anh ấy đối với cô ấy rất tốt, ngày tháng của họ cứ êm đềm trôi. Sau đó tôi thấy không cam tâm, nhưng vẫn chọn chúc phúc cho họ, phần lớn nguyên nhân là bởi khi Trình Nghi Bắc đối mặt với cô ấy, có nụ cười tôi chưa từng được thấy, có cả hạnh phúc tôi chưa từng được thấy.”
“Sau đó nữa?” Một khi đã như thế, sao còn phân li? Sao lại xa nhau?
“Thực tế tôi cũng giống cô thôi, chẳng biết tại sao họ lại rời xa nhau. Tôi chỉ biết khi ấy giữa họ có mâu thuẫn, đến mức không thể điều hòa được nữa. Nếu không người như Trình Nghi Bắc đã không đề nghị li hôn trong khi cô ấy đang mang thai. Sau đó, Trình Nghi Bắc chuyên tâm vào sự nghiệp, bất cần những cái khác. Có một công ty nước ngoài ngỏ ý hợp tác, anh ấy tự mình đi đàm phán cụ thể. Có thể trước khi lên máy bay anh ấy đã nhận được điện thoại hay tin nhắn gì đó. Đến giờ lên máy bay, anh ấy lại không đi. Anh ấy lại xe về nhà, lúc đó giao thông hỗn loạn, anh ấy rất nôn nóng, kết quả xảy ra tai nạn. Từ khi anh ấy gặp tai nạn, cô ấy cũng không xuất hiện nữa.”
Tôi rối bời, tôi không ngờ còn có chuyện như thế.
Cô gái đó, sao lại nhẫn tâm, lúc ấy cũng không đến gặp anh
Có phải lúc ấy anh đau đớn lắm, tuyệt vọng lắm không?
“Tại sao?”
“Không biết.” Đỗ Trạch Vân thở dài, “Điều làm người ta dở khóc dở cười hơn là chuyến bay Trình Nghi Bắc định đi xảy ra vấn đề, rớt máy bay, không ai sống sót.”
Là may mắn hay bất hạnh?
Chuyện đời khó lường?
Nhưng đó không phải thứ tôi muốn biết.
“Cô ấy là Tây Thuần?”
Phải không?
Hóa ra quan hệ của họ là thế. Chương 66 ♪Tôi chưa bao ghen tị đến thế, cũng chưa bao giờ ngưỡng mộ ai đến thế; tôi thì cứ hi vọng mãi, còn anh thì đã chối bỏ nó tự bao giờ.
Trần Nhất Lâm♪
Hai ngày sau, tôi vẫn chưa đi làm. Tôi không biết mình nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với Trình Nghi Bắc. Hay tôi nên tự ép mình, bây giờ anh và Tây Thuần cũng chỉ quan hệ bình thường thôi, anh giúp cô ấy đơn giản vì hai người từng là vợ chồng, anh đưa cố ấy đến bệnh viên, chỉ là tận tâm thế thôi. Anh như thế, mới đáng là người để tôi yêu chứ. Nhưng cứ nhớ đến ánh mắt thâm tình lúc anh nhìn Tây Thuần, tôi đều phủ định hết thảy những ảo tưởng của mình.
Thậm chí tôi còn nghĩ, ‘cô ấy’ trong mắt bố anh chính là Tây Thuần.
Lúc trước hai người họ yêu nhau nhiều thế kia, họ hạnh phúc, nhưng lại không được cha mẹ anh tán thành nên tình cảm héo hon, đó là lí do anh không muốn về nhà, đó là lí do anh luôn xa cách với cha mẹ mình. Anh đến nghĩa trang, chẳng qua là đến tưởng niệm về đứa con đã mất của anh, tưởng niệm đến tình yêu của chính anh, quá khứ của chính anh.
Quá khứ của anh không có tôi, một phần nhỏ cũng không.
Quá khứ của anh, tôi không được tham gia vào, dù là Đỗ Trạch Vân hay Mạc Hoan tôi cũng không bằng.
Tôi lấy gì đi giữ anh đây?
Tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà, tôi phải làm sao đây?
Mẹ gõ cửa, “Nhất Lâm, có điện thoại này.”
“Con không muốn nghe.” Tôi lăn người, vẫn cứ nằm ì trên giường.
“Là Nghi Bắc gọi đến đó, hỏi con sao rồi. Mẹ nói con bị bệnh, nó bảo muốn nói chuyện với con, nói di động con tắt máy nên nó không gọi được.”
Tôi bây giờ chẳng biết phải nói gì với anh nữa.
“Cúp đi, nói con đang ngủ.”
“Cái con này, sao lại tùy hứng thế!”
Tùy hứng?
Nếu tôi có thể tùy hứng thích gì làm nấy thì tốt biết bao, làm gì lại khó chịu thế này.
Chốc sau mẹ lại đến, “Nhất Lâm, lại có người tìm này, không ngủ nữa chứ hả?”
Hết cách, cứ cảm thấy mẹ đang gạt tôi xuống nghe điện thoại của Trình Nghi Bắc.
Tôi khinh bỉ chính mình, bởi trong tim tôi vẫn réo rắc mong chờ, mong Trình Nghi Bắc sẽ cho tôi một lời giải thích, nói anh và Tây Thuần chẳng có quan hệ gì cả, anh và cô ấy đã là chuyện của ngày hôm qua, tôi mới là hiện tại và ngày mai của anh.
Nhưng khi tôi nhấc điện thoại lên, đối phương lại không phải Trình Nghi Bắc.
Rõ ràng hiển thị người gọi đến là Trình Nghi Bắc mà...
“Chị Lâm ơi, chị bị bệnh hả? Hồi nãy điện cho chị, nhưng máy bảo tắt máy mất rồi?” Tiếng Mạc Hoan truyền đến, tôi ngẩn ra.
“Quá tải, điện thoại mất sóng thôi.”
“Thế ạ. Định gọi rủ chị ra ngoài chơi, giờ chị ra được không, dù gì chị cũng đang bệnh nữa.”
Tôi nhíu mày, “Thôi nhé, chị không đi được.”
“Chị ơi, chị đến đi mà! Em đang đi cùng với anh Bắc nè, chị mà không đến thì chơi không vui đâu.”
“Hai người cứ vui vẻ nhé, chị không đi được.”
“Đi mà chị...” Cô nàng làm nũng, “Chị tới nhé, bọn em đang ở XXX...”
“Hai người cứ vui vẻ nhé!”
“Chị ơi, chị phải đến đó.”
“Không...”
Con nha đầu này, dám tắt điện thoại.
Tôi lưỡng lự cả buổi, nhưng vẫn cam chịu đi lựa đồ để thay, chắc tại tôi không phải người có ý chí vững vàng.
Tôi hiền ư?
Hóa ra cảm giác tự đùa tự vui cũng không tệ lắm.
Lái xe đến chỗ Mạc Hoan hẹn, hỏi vị trí phòng, liền chạy đến.
Chỉ là lúc tôi vừa bước đến cửa, nghĩ lại, tôi nên lấy lí do gì để giải thích chuyện lúc nãy đây nhỉ, lại phân vân.
Giọng Mạc Hoan truyền ra, “Anh Bắc ơi, chị Lâm bảo chị ấy không đến rồi, nên cả bàn lớn như này, chúng ta vẫn phải cố mà ăn hết rồi.”
Tôi cười lắc đầu, nha đầu này.
“Nếu chị Lâm đã không đến, thôi thì chúng ta hãy thành thật nói ra những suy nghĩ trong lòng được không?” Câu thứ hai của Mạc Hoan, thành công cản tôi đẩy cửa vào.
Trình Nghi Bắc không nói, chí ít thì tôi không nghe thấy tiếng anh.
Tôi không biết mình có nên vào quấy rầy bọn họ trò chuyện hay không đây.
Tôi do dự.
“Anh Bắc, anh rất không muốn thấy em về nước đúng không nào?” Giọng nói của Mạc Hoan lúc này hoàn toàn không nũng nịu như mọi ngày, tôi còn tưởng tượng ra một Mạc Hoan rất nghiêm túc nữa.
“Em còn chưa uống giọt rượu nào nhỉ.” Cuối cùng Trình Nghi Bắc cũng hé môi, có chút cười cợt.
“Thật ra em hiểu hết, anh vốn không hề muốn e về.”
“Sao lại gán thêm tội cho anh rồi?”
Mạc Hoan không bận tâm đến thái độ vô tư lự của Trình Nghi Bắc, “Quan hệ của hai nhà chúng ta rất tốt, chúng ta cùng lớn lên bên nhau. Người lớn trong nhà đều biết một điều rằng chị em thích anh. Cũng chẳng phải duy nhất người lớn biết, chính anh cũng biết mà phải không. Họ càng mong có thể tác hợp hai người lại với nhau. Nhưng lúc ấy tuổi anh và chị còn nhỏ, nên chẳng ai nói gì. Chúng ta luôn bên nhau, rất gần gũi. Dù anh không có cảm giác với chị ấy, nhưng vẫn thường hay giúp đỡ chị ấy. Cũng có lẽ, anh đối với chị ấy và em không có gì khác biệt, chỉ là một đứa em gái mà thôi. Anh không ngờ Mạc Hân Liên lại bất ngờ gặp nạn. Bởi chị ấy gặp nạn khi đang ở cạnh anh cho nên anh luôn tự trách mình. Chị ấy siêu sợ nước, mà anh lại thích bơi lội, nên chị ấy muốn đi cùng để ở bên anh được nhiều hơn. Vì anh biết nên anh mới áy náy, anh cho rằng nếu không phải tại anh thì biết đâu chị ấy đã không đi bơi, anh áy náy nhất là không thể cứu chị ấy, để chị ấy chết đuối.”
Trình Nghi Bắc thở dài, “Đã qua hết rồi.”
“Không phải, nó không phải là quá khứ. Đó là duyên cố của tất cả mọi chuyện. Em sợ, nếu hôm nay không nói, em sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa để mà nói. Thật chất là anh không thích chị em, nhưng lại áy náy với chị ấy, áy náy với cả gia đình. Tuy anh luôn làm cho người khác cảm thấy anh vô tình, ai đối tốt với anh, ai thích anh, anh dùng phương thức gì đối xử với từng người, anh rõ hơn ai hết, anh chỉ không muốn nói ra mà thôi. Chị em gặp chuyện không may, Mạc gia với Trình gia quan hệ không tệ, anh biết, một ngày nào đó mẹ anh sẽ đề nghị anh cưới em. Hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, là láng giếng đã bao năm, quan trọng nhất là anh luôn áy náy với gia đình em, nên nếu mẹ anh yêu cầu chắc chắn anh sẽ không từ chối. Thế nên anh đã nghĩ ra một biện pháp, làm mọi người không ai dám nỏi tiếng nào. Anh kết giao với Đỗ Trạch Vân, Đỗ Trạch Vân luận nhan sắc có nhan sắc, luận gia thế có gia thế, cha mẹ anh có muốn nói cũng không nói được. Vả lại hai người đã quen nhau bao năm, cha mẹ em tuyệt đối không chia rẽ uyên ương. Kế hoạch kéo anh và em lại gần nhau của họ sụp đổ, anh không cần phải từ chối mà vẫn đạt được mục tiêu.”
“Em nghĩ nhiều quá.”
“Không đúng ư? Không chừng em nghĩ còn ít đó. Vì không muốn kết hôn với em nên mới kết giao với Đỗ Trạch Vân, dĩ nhiên cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này mà anh chọn Đỗ Trạch Vân, chị ấy là mẫu cô gái anh cần, thông minh, xinh đẹp, không có gì làm người ta không thích cả. Quả thật là anh không yêu chị ấy. Nhưng nếu cả đời này anh vẫn không gặp đường cô gái làm anh tim anh lỗi nhịp, thì chị ấy có sao đâu đúng không, anh cứ việc ở bên Đỗ Trạch Vân đến hết đời thôi. Anh đã mình đường lui, dùng Đỗ Trạch Vân cản em, đồng thời cũng dành thời gian để anh có đủ năng lực. Khi anh có năng lực, bất kể anh gặp được cô gái nào làm anh động tâm, anh vẫn có thể thản nhiên chọn mà không cần phải kiêng kị gì hết. Anh rõ nhất mà, kẻ mạnh mới là kẻ có quyền.”
“Tiểu Hoan, em ấp ủ những lời này từ rất lâu rồi hả?”
“Anh Bắc, em rất mong anh hạnh phúc, cuối cùng anh đã tìm được nửa kia có thể làm anh mỉm cười hạnh phúc, có thể vì cô ấy mà bất chấp tất cả, cớ sao anh lại dễ dàng buông tay thế? Anh có biết chỉ vì anh buông tay mà đã tổn thương người vô tội không hả? Chị Lâm thật lòng yêu anh, chị ấy cũng giống chị Vân vậy, chẳng làm sai điều gì hết, nhưng cứ bị anh làm tổn thương mãi. Anh kết giao với chị ấy, kỳ thật cũng chẳng có tác dụng hay lợi ích gì cả, anh chỉ muốn chứng minh mình rời khỏi cô gái đó mình vẫn vượt qua được, có thể yêu người khác và có thể sống hạnh phúc. Nhưng sau đó, anh nhận ra không phải như thế, bất kể bên cạnh anh là ai, người anh muốn cũng chỉ có mỗi cô gái làm anh động tâm thôi. Sự tồn tại của chị Lâm chỉ đơn thuần là làm tim anh tỉnh giấc, thì ra anh không thể sống thiếu cô ấy được. Đúng lúc em lại về, định kiến mẹ nuôi dành cho cô ấy hãy còn đó, vừa hay anh mang chị Lâm về. Chặn không cho mẹ nuôi nhắc đến chuyện kết thân của hai nhà, chị Lâm thành công bị anh lợi dụng, nói lợi dụng cũng hơi quá nhỉ, đúng hơn là do chị ấy hoàn toàn cam tâm tình nguyện.”
“Tiểu Hoan, em trưởng thành từ bao giờ thế.”
Thế mà anh lại không hề phủ nhận.
Tồn tại của tôi, lẽ nào chỉ là thế trong mắt anh thôi ư?
“Anh Bắc, trên đời này không ai có tư cách làm tổn thương người khác hết, chắc anh không biết đâu nhỉ? Lâu lắm rồi, mỗi lời nói mỗi hành động của anh đều đủ để người khác dệt nên một giấc mộng, xong rồi lại đập vỡ mộng người ta, anh không thấy tàn nhẫn ư?”
Giờ khắc này mọi ảo tưởng của tôi đều tan tành.
Hóa ra, tôi trong mắt anh, chỉ tồn tại như thế thôi.
Cái gì rớt xuống thế? Sao đau đớn lại bắn tung tóe thế kia? Chương 67 ♪Đau đớn nhất là ‘Hai người mà không phải chúng ta’, tôi không ngừng nỗ lực đưa ‘Tôi’ và ‘Anh’ lại gần nhau hơn, với hi vọng một ngày nào điều đó sẽ biến thành ‘Chúng ta’, sau cùng anh vẫn cứ là anh, tôi vẫn cứ là tôi, cái từ ‘Chúng ta’ này quá xa tầm với của tôi, cuối cùng anh đã định nghĩa thành ‘Các người’.
Trần Nhất Lâm♪
Thời gian này tôi cứ xin nghỉ bệnh mãi, bởi tôi không biết nên đối mặt với người đó như thế nào.
Tôi đau lòng, trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đau, bây giờ lại cảm nhận nó vô cùng chân thật, rất đau, đau đến không thở nổi.
Gần đây Bắc Lâm cũng có biển chuyển lớn, với chuyển biến này chắc Trình Nghi Bắc sẽ vui sướng lắm nhỉ, rồi quên luôn tôi, kết quả là bây giờ tôi ngồi đây hối hận.
‘Bách hoa yêu’ cuối cùng cũng được lên báo, là dòng sản phẩm mới của Bắc Lâm với kinh phí đầu tư cực lớn vào, tất nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Trình Nghi Triết. Cái tên ‘Bách hoa yêu’ này khỏi phải lo là không được chuộng rồi, ngược lại là đằng khác. Bởi người phát ngôn cho ‘Bách hoa yêu’, Ảnh Nhi – ca sĩ đã rút khỏi giới giải trí nhiều năm rồi. Cô ấy chính là một huyền thoại trong giới âm nhạc, sánh ngang với Vân Thường lúc bấy giờ. Khi đó tôi cũng điên cuồng vì Ảnh Nhi, cảm thấy cô ấy là một cô sĩ đặc biệt vô cùng luôn, không những viết ra được những ca từ hàm xúc động lòng người, mà còn có thể trình bày những ca khúc ấy một cách sâu lắng, đầy tình cảm. Dù ai đó có hát nhạc của Ảnh Nhi hay đến đâu thì người ta cũng biết đó không phải Ảnh Nhi, bởi không đủ tinh túy, đâu đó trong tiếng ca của Ảnh Nhi có ẩn giấu một loại tình cảm nồng đậm mà không ai có thể hát theo được. Chẳng bao lâu, Ảnh Nhi đã thành ngôi sao sáng nhất trong giới âm nhạc, sau cùng lại mở liveshow ‘Mai Danh Ẩn Tích’ cuối cùng rút khỏi làng giải trí, trở thành tiếc nuối của vô số người hâm mộ.
Với Ảnh Nhi, dù mỗi show diễn của cô ấy đều có giá trên trời, người hâm mộ cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần là thương hiệu Ảnh Nhi làm người đại diện, đảm bảo cháy hàng. Chỉ tiếc là mời cô ấy làm người phát ngôn không dễ, nếu cô ấy không thích hiệu đó thì ra giá bạc tỉ cô ấy cũng chẳng ngó tới.
Tôi rất hiếu kỳ muốn biết Trình Nghi Bắc làm thế nào mà mời được vị ‘Thiên hậu’ đã thoái ẩn này đến đây thế.
Tôi chợt nhận ra, người đại diện cho ‘Gia Ái’ của ‘Hoàn Nghệ’ luôn là Ảnh Nhi, người hâm mộ cũng vô hình chung đã xem Gia Ái như hiện thân của Ảnh Nhi, bất kể tung ra sản phẩm nào, cũng đều săn lùng, tìm mua. Theo như những tin lá cải, Trình Nghi Triết đa mưu túc trí, ép cô ấy kí hợp đồng dài hạn, Ảnh Nhi đành tiếp tục làm người phát ngôn, dù là rút khỏi giới giải trí cũng chẳng được yên thân.
Lời đồn luôn khiến con người ta tò mò.
Lẫn trốn lâu rồi, cũng chỉ là con rùa rụt đầu.
Tôi quyết định đến công ty.
Không ngờ tôi lại được nghênh đón trong cục diện thế này.
Cửa phòng Trình Nghi Bắc mở rộng, anh ngồi trên ghế xoay, khóe mắt vui tươi, nhìn cô gái đang không ngừng hỏi anh đủ chuyện trên đời.
Tôi sững người ngạc nhiên đứng trước cửa.
Tôi không ngờ Ảnh Nhi là một cô gái thế này.
Cô ấy kéo cavat của Trình Nghi Bắc, tư thái ấy muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ, “Ai chọn cavat này cho cậu đó, coi cũng được lắm đó.”
“Tự em chọn.” Trình Nghi Bắc trả lời tự nhiên.
“Chị biết cậu tinh mắt mà.” Ảnh Nhi cười nghịch ngợm, “Nhưng chị nghĩ nhờ cậu đeo nó trên người nên cái cavat này mới trông đẹp được tới vậy đó.”
Trình Nghi Bắc ho khan, “Cám ơn đã khen.”
Ảnh Nhi không vừa ý, “Vậy cậu cũng khen chị đi.”
Trình Nghi Bắc không kiềm được bật cười, “Anh rất điển trai, dáng người cũng rất chuẩn.”
“Qua quít, miễn cường quá đi.” Ảnh Nhi mím môi, “Chị đã làm người phát ngôn không công rồi, phải khen nhiều chút đi chứ.”
“Bụng em ít văn chương, sao bằng anh được chứ.”
Chẳng hiểu sao Ảnh Nhi lại cười rộ lên, “Có phải cậu cũng muốn tìm một người như chị làm vợ không nhỉ? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp phải không? Tốt biết bao nhỉ.”
Trình Nghi Bắc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, “Chị là một cô gái hoàn hảo, em không dám trèo cao, một cô gái bình thường mới dành cho em.”
“Cậu không thích chị thì có.”
“Hoàn toàn không có đâu.”
“Vậy cậu muốn cưới tôi.”
Trình Nghi Bắc lại ho khan vài cái, dường như ánh mắt trông về phía tôi.
Vậy mà tôi lại quên, Trình Nghi Triết đang đứng cạnh tôi, chân gác tường phía sau, cả người tựa nhẹ vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn hai người này. Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của Trình Nghi Bắc, Trình Nghi Triết bất đắc dĩ đến làm người dẹp loạn, “Đừng có mơ, mắt Nghi Bắc làm gì thấp vậy.”
Ảnh Nhi nhéo Trình Nghi Triết một cái, “Đều mang họ Trình, sao gen em anh lại trội nhiều hơn anh thế hả.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian